Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011

Hành trình lên đỉnh Langbiang - P2

Hành trình lên đỉnh Langbiang - P2


Chiếc Everest lại chuyển bánh hướng về Cam Ranh.

Hồi năm ngoái, cũng vào giờ này, anh em Ban truyền thông Giáo phận do cha Trưởng ban, Antôn Vũ Thanh Lịch, dẫn đầu cũng đã đến nơi này nhân dịp vĩnh khấn của dòng Xitô. Kỷ niệm lại ùa về như lũ đầu mùa. Thế nhưng, con người không phải chỉ sống bằng kỷ niệm mà còn phải sống bằng thực tế. Xe lại bon bon trên đường, mặc dù trời đã về chiều.

Hỏi thăm nhiều chặng, gọi điện nhiều lần, biết rằng xe đi vẫn đúng hướng, nhưng đã có sự ái ngại, e dè trong anh em. Đích đến là nhà Ông cố cha Huy (cha Huy cũng ở tận bên Úc). Đường vào nhà Ông cố thì gập ghềnh, khúc khuỷu, ổ gà ổ vịt giăng mắc, chẳng biết đâu mà lần. Đèn đường không có, xe trùm Huấn dò từng bước. Bất chợt… (lại bất chợt), có người đi xe máy thò đầu vào hỏi: “Có phải cha Phương đó không? Đi theo con!”. Được đà nói phét, cha Phương bảo: “Ông cứ đi trước đi. Tôi biết đường rồi!”. Trùm Huấn ung dung cho chiếc Everest bám theo xe máy.

Vào đến sân, mấy con chó nhép ra oai sủa inh ỏi. Nhìn thấy cha Phương to con, bệ vệ là thế cũng chẳng coi ra gì. Láo thế? Cả nhà chạy ra đón, đông lắm, tíu ta tíu tít. Ông cố thật hiền, nắm tay cha Phương kéo vào nhà. Dáng Ông cố nhỏ nhắn sóng đôi với cha Phương… thấy mà thương?!

Sau một ngày rong ruổi đường dài, vui, thú vị nhưng chắc chắn ai cũng mệt. Cơm nước xong, cả nhóm tìm chỗ ngủ. Riêng cha Phương ngồi nói chuyện với gia đình Ông cố đến 2 giờ sáng.

Gió núi ràn rạt, hơi biển nồng nồng đánh thức anh em dậy. Ông mặt trời đã lên cao, dọi những tia nắng ngọt trên khắp vùng, vậy mà mới có 5 giờ sáng. Ăn sáng xong, trùm Huấn chở anh em về phía cuối làng, dừng chân tại nghĩa trang thanh vắng. Nơi ấy có mộ chí thân tộc của Huấn. Dành đôi ba phút linh thiêng đầu ngày dâng nén hương trầm, hát câu kinh nguyện, thông công cùng người quá cố trước khi tiếp bước cuộc hành trình lên đỉnh Langbian.

Hành trình lên đỉnh Langbian chẳng có gì đáng nói, bởi tất cả đều suôn sẻ. Cụ Nguyễn Công Trứ nói: “Ví phỏng đường đời bằng phẳng cả, Anh hùng hào kiệt có hơn ai!”. Thế nhưng, ngồi trên xe ai cũng thì thầm cầu nguyện cho đường đời thật bằng phẳng.

Xe dừng lại tại địa danh Ba Tháp, còn có tên gọi khác là Cụm tháp Hòa Lai, nằm ngay sát quốc lộ 1A, cách Phan Rang 14km về phía bắc. Cụm tháp được xây dựng từ đầu thế kỷ thứ IX. Các nhà nghiên cứu đánh giá đây là kiến trúc tháp cổ đẹp nhất của dân tộc Champa, những hoa văn được điêu khắc rất tỉ mỉ, tinh xảo và nghệ thuật trên vòm cửa, trụ ốp, diềm mái... Đáng tiếc là hiện nay chỉ còn lại tháp Bắc và tháp Nam, tháp chính đã bị sụp đổ từ lâu, không còn dấu tích. Mấy anh em đứng tạo dáng chụp vài pô hình làm kỷ niệm rồi tiếp tục đi đến bãi biển Ninh Chữ.

Ninh Chữ là một bãi biển tuyệt đẹp, làn nước trong xanh sạch sẽ. Bờ biển cong cong hình lưỡi liềm có dải cát vàng óng, mịn màng trải dài, có rừng dương xanh ngát mát mẻ mọc ra sát biển, tạo nên không gian yên tĩnh, thơ mộng. Phía bờ xa xa là một bãi biển hoang sơ, cũng xanh mát rừng dương, ở đó có những tảng đá hình thù kỳ dị, nằm chơ vơ trên cát. Nhìn sang bên kia là thôn Tri Thủy, nơi núi và biển nằm cạnh bên nhau, núi ở đây không um tùm cây cỏ mà có dáng dấp như một non bộ, gồm nhiều hòn cao thấp khác nhau màu xám trắng, chen giữa lơ thơ cây lá. Đây đó trên sườn núi là vài ngôi chùa cổ, vài xóm nhà ngói chơ vơ. Tức cảnh sinh tình! Định lôi bầu rượu ra, mỗi người một cút. Ngửa mặt lên trời khà một tiếng cho đã thèm! Nhưng Sơn ‘dở hơi’ nói: “Ở đây vắng vẻ quá. Ta đi thôi!”

Thế là lại lên đường.

Chiếc Everest chuyển hướng chạy theo quốc lộ 27 ngược lên Đà Lạt. Đường sá ở đây quá tệ. Trùm Huấn cứ lẩm bà lẩm bẩm như xẩm dò đường. Cha Phương chẳng bảo sao, vẫn ngủ. Tiến ‘địa’ chịu không nổi đòi dừng xe cho… ngộ lái! Xe dừng ngay khu dân cư, dân ở đây nghèo lắm, vẫn còn nhà tranh vách đất. Thấy xe ôtô lạ, trẻ con người lớn xúm lại dòm. Sơn ‘dở hơi’ phải giả vờ thăm hỏi để che mắt thiên hạ cho anh em giải quyết nỗi buồn riêng. Xong việc, Công Nguyên cao hứng quyết định đeo gông kéo cày. Cha Phương bảo: “Không còn trò gì hay hơn nữa hả con?”. Trẻ con người lớn cười rần rần, vui vẻ cả làng. Công Nguyên móc túi cho trẻ con tờ mười ngàn, trẻ con mừng rơn, người lớn cũng khoái, tiễn anh em ra tận xe, tay vẫy vẫy. Thiệt cảm động.

Xe lại lóc xóc lên đường. Không thấy trùm Huấn lẩm bẩm nữa. Mỗi người có một suy tư riêng. Sơn ‘dở hơi’ kêu đói. Đói cũng chịu vì ở đây có cái gì mà ăn. Mãi đến gần chân đèo Sông Pha mới có quán. Trùm Huấn tinh mắt chọn ngay nhà hàng Sông Pha. Cái tên nhà hàng nghe hay đấy nhỉ!?

Nhà hàng vắng khách, không gian thoáng mát, bài trí tiện dụng mà lạ mắt. Ngay giữa nhà có một hồ cá lớn, giữa hồ cá có một đảo nhỏ trang trí khá sinh động. Thực khách có thể tự chọn chú cá nào tùy ý để làm món ăn cho mình. Các cô nhân viên phục vụ rất nhanh nhẹn, tính tình vui vẻ, dễ mến. Chỉ loáng cái mà trên bàn đã đầy các món ăn nóng sốt, thơm lừng. Lôi bầu rượu ra, mỗi người một cút. Ngửa mặt lên trời khà một tiếng. Đã ơi là đã! Có người gọi điện thoại cho Tiến ‘địa’ trách móc chi đó. Tiến ‘địa’ trả lời: “Khổ lắm! chúng nó ép quá đành phải đi chứ sung sướng chi mô!”.


Mà khổ thật! Bắt đầu từ đây là phải leo đèo rồi. Đèo Sông Pha mà Công Nguyên cứ gọi là đèo Xông Pha! Xông pha thì đương nhiên là gian khổ. Thực ra tên nó là Krông Pha hay còn gọi là Đèo Ngoạn Mục, người Pháp gọi là Belle Vue (Ngoạn Mục) là một trong nhữõng đèo núi đẹp nhất Việt Nam nối thung lũng Ninh Sơn với cao nguyên Lang Biang, nằm ở độ cao 980m, dài khoảng 8km. Đèo càng lúc càng lên cao, có nhiều đoạn cua khuỷu tay rất gấp. Nhìn xuống thấy đường sá ngoằn ngoèo như rắn bò. Những đám mây trắng lơ lửng ngay trên đầu tưởng như có thể giơ tay ra bắt được.

Xe vừa qua “chui” qua 2 ống dẫn nước khổng lồ của thủy điện Đa Nhim thì trời đổ mưa. Cơn mưa bất chợt của núi rừng Đà Lạt như xóa sạch cái nóng hầm hập còn xót lại của vùng cát trắng Phan Rang. Càng lên cao, mưa càng nặng hạt. Xung quanh chỉ còn một mầu trắng bạc nhạt nhòa. Trùm Huấn phải căng mắt ra để nhìn đường. May mà đường vắng, họa hoằn lắm mới có xe ngược chiều. Lên gần đến đỉnh đèo thì mưa cũng dần tạnh. Trên đỉnh đèo có mấy quán lều bạt bán nước và trái cây, có lẽ do mưa nên vắng khách. Mấy cô bán hàng đội áo mưa ngồi túm tụm chuyện trò chi đó. Thấy xe trùm Huấn ghé lại, một cô nhanh nhẹn lấy khúc gỗ căn sau bánh xe, động tác rất thành thục.

Đứng trên đỉnh đèo nhìn cảnh vật sau cơn mưa tuyệt đẹp. Nhâm nhi tách cà phê nóng bốc khói được mấy cô sơn nữ pha bằng bếp gas dã chiến giữa thiên nhiên núi rừng lúc này tưởng không còn gì thú vị bằng. Vậy mà còn một thứ thú vị hơn: Lôi bầu rượu ra, mỗi người một cút. Ngửa mặt lên trời khà một tiếng. Đã ơi là đã! Sơn ‘dở hơi’ cất giọng khàn khàn hát: “Ta đứng trên đỉnh đèo… này ta hát vang với gió”. Cha Phương bảo: “Giữ sức lên đỉnh Langbian hãy hát! Đường còn xa lắm con ạ!”.

Uống xong ly cà phê, lại lên đường…

(còn tiếp)

Xin mời xem hình TẠI ĐÂY

Binhbalme

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét