Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011

Chút ấm áp mùa Đông



Chút ấm áp mùa Đông


Chiều nay trời trở lạnh, từng cơn gió hắt hiu se thắt lòng, thỉnh thoảng những cơn mưa bụi bất chợt ập đến thấm ướt áo người đi đường. Mùa Đông đã đến rồi. Mùa Đông cao nguyên bao giờ cũng mang màu ảm đạm.


Trong sắc trời u buồn ấy, chúng tôi đến thăm một vài mảnh đời bất hạnh; Hy vọng mang đến cho họ một chút ấm áp; hoặc có lẽ là ngược lại, chính chúng tôi đang đi tìm hơi ấm nơi họ để sưởi nóng tâm hồn mình.


Khi ngồi nói chuyện với bệnh nhân Phạm Danh Bách, tôi mới cảm nhận được sức chịu đựng của em là mãnh liệt.


Cách đây 13 năm, Bách là một chàng trai 21 tuổi, khôi ngô tuấn tú, mang dáng vẻ thư sinh hiền lành ôm nhiều hoài bão cho tương lai tươi đẹp. Thế rồi một tai nạn thương tâm đã biến em thành kẻ thương tật: từ thắt lưng xuống hai chân bị tê liệt và teo tóp như thanh củi khô. Những miếng sắt nẹp xương trong ca phẫu thuật năm xưa, nay đã lòi hẳn ra ngoài, nhìn thấy mà ái ngại.


Nằm liệt trên giường nhưng em vẫn tiếp chúng tôi với vẻ mặt vui tươi, lạc quan và tin cậy vào Chúa quan phòng. Em nói: “Em cám ơn các anh chị và tất cả mọi người đã động viên, giúp đỡ, cầu nguyện cho em. Nhờ đó mà em đã thắng vượt được những cơn đau nhức hành hạ thân xác và những suy nghĩ chán nản gặm nhấm tâm hồn”.


Hoàn cảnh gia đình em cũng thật éo le. Cha mẹ ly hôn, bỏ mặc em sống dựa vào hai vợ chồng đứa em út. Lúc vui thì chẳng sao, đôi lúc vợ chồng xích mích, nói những câu cạnh khoé, uất lên, em chỉ muốn chết cho yên phận.


Nghe em kể chuyện mà tim tôi nhói đau. Ước gì có phép mầu, cho em có cuộc sống bình thường như mọi người. Nhìn vào khuôn mặt em, vầng trán thông minh, đôi mắt sáng nhưng vẫn mang một nỗi buồn u uất.


Lúc chia tay, em cười. Nụ cười, ánh mắt chất chứa bao điều muốn nói. Tôi bắt tay tạm biệt em mà nghe lòng trĩu nặng. Muốn động viên, an ủi em thật nhiều nhưng cứ sợ lời lẽ vụng về sẽ làm tủi thân em. Cầu mong em đủ nghị lực chịu đựng những cơn đau và nỗi cô đơn dằn vặt. Ước gì nhiều người quan tâm đến em, mang đến cho em chút ấm áp mùa Đông, giúp em vững tin và yêu cuộc đời hơn, cho dù cuộc sống của em là chuỗi ngày dài đau thương, tật nguyền.





Bích Ngọc